Ông bà ta thường nói: “Nhân vô
thập toàn”, đã là con người thì không ai là hoàn hảo tuyệt đối, ngoại trừ…, chắc
ai cũng biết! Với những bất toàn nơi mình, con người đã đối diện, chấp nhận… vượt
qua những khiếm khuyết đó như thế nào. Điều đó hệ tại ở mỗi người và cả sự bao
dung của những người liên hệ nữa. Xin được chia sẻ câu chuyện “Chiếc bình nứt”
để mọi người cùng đọc, suy ngẫm và ... sống.
Một người đàn ông có hai chiếc bình lớn. Một chiếc bình trông rất hoàn hảo
không hề có một vết nứt. Chiếc còn lại trông rất nghệ thuật nhưng đáng tiếc lại
có một vết nứt dưới đáy bình, nên mỗi khi người đàn ông xách nước từ dưới suối
về, nước trong bình lại vơi đi một nửa. Và cứ thế hai năm trôi qua, người đàn
ông vẫn sử dụng hai chiếc bình để mang nước về và nước trong bình nứt luôn luôn
bị vơi trên đường về nhà.
Chiếc bình nứt cảm thấy khổ tâm cho những lỗi lầm của bản thân. Một hôm
nó bèn nói với ông chủ: “Tôi thật xấu hổ về chính mình và tôi muốn được xin lỗi
ông”. “Tại sao? – người đàn ông hỏi lại: Tại sao ngươi lại xấu hổ?”. “Tôi là một
chiếc bình không hoàn hảo. Trong hai năm qua, tôi không bao giờ mang nước về đầy
đủ cho ông. Bao nhiêu công sức của ông đều đã bị tôi đổ đi một nửa chỉ vì một vết
nứt nhỏ bé trong tôi”.
Người đàn ông tỏ ra rất thông cảm và dịu dàng nói: “Ta biết rõ điều đó.
Nhưng khi chú ý nhìn con đường dẫn lối về nhà, ngươi có thấy một lối đi mọc lên
những cánh hoa thật xinh đẹp?”. Và khi họ quay ngược đường ra dòng suối, chiếc
bình nứt thật sự nhìn thấy một lối đi đang khoe những cánh hoa rực rỡ dưới nắng
ấm mặt trời hiền hòa và nó cảm thấy phấn chấn. Nhưng khi gần về đến nhà, nó lại
buồn bã vì nước trong bình vẫn vơi đi một nửa. Người đàn ông nói: “Ngươi đã
nhìn thấy một lối đi đầy hoa trên phần đường của mình. Chính bởi vì ta chú ý những
dòng chảy từ vết nứt của ngươi nên đã sử dụng chúng như một chiếc bình tưới
hoa. Ta đã trồng một số loại hoa trên phần đường của ngươi và mỗi ngày nước từ
vết nứt ấy đã tưới lên những hạt mà ta ươm trồng. Và ngươi thấy đấy, trong hai
năm chúng đã mọc thành một lối đi toàn những hoa là hoa và bây giờ ta muốn hái
chúng trang trí khắp nhà. Nếu không có vết nứt của ngươi, ta cũng không thể bảo
đảm có thể tưới nước hằng ngày cho chúng”.
Tất cả chúng ta đều có những “vết nứt” và đó luôn là khe hở để dòng nước
tuôn ra. Ta luôn nghĩ rằng mình là một kẻ vô dụng đáng vứt đi. Nhưng nếu ta biết
chấp nhận chúng, ta hoàn toàn có thể biến chúng thành điều kỳ diệu tô điểm thêm
cho cuộc sống này. Hãy biết rằng trong những điểm yếu ta vẫn luôn tìm thấy sức
mạnh cho chính mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét