Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

Ông Dương Trung Quốc "luận" việc trộm "vớ bẫm" tại nhà quan chức

(Dân trí) - Trộm nhà quan hiệu quả cao, lại nhiều khả năng khổ chủ muốn im lặng bỏ qua. Việc làm rõ sự việc cũng như “đánh trận giả”… Đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc phân tích nhiều góc độ từ câu chuyện trộm làm lộ tài sản "khủng" của quan chức…

Hiện tượng nhiều vụ trộm cắp tại nhà các cán bộ lãnh đạo từ cấp sở trở lên xảy ra ở khắp các địa phương làm dư luận chú ý vì làm lộ ra những khoản tài sản “khủng” tại gia của các quan chức. Ông nhận định thế nào về mô-típ câu chuyện "trộm vào nhà quan" này?
Câu bình luận đúng và đơn giản nhất trong trường hợp này là ngạn ngữ “cháy nhà mới ra mặt chuột”. Chuyện này cũng giống như hiện tượng gần đây, từ sự giám sát của người dân đã giúp phát hiện ra những khối tài sản với giá trị không bình thường so với thu nhập của nhiều cán bộ.
Những chuyện quan chức lộ tài sản “khủng” phản ánh bức tranh toàn cảnh về một thực trạng quản lý xã hội của chúng ta, cụ thể là quản lý tài sản của những người không chỉ giàu có mà còn có quyền lực. 



Đại biểu Quốc hội Dương Trung Quốc
Nhìn vào những xã hội phát triển, việc quản lý tài sản, thu nhập của các tầng lớp nhân nhân, nhất là quan chức là vấn đề sống còn đối với thể chế. Một quy chuẩn rất cơ bản của xã hội tiên tiến là giá trị minh bạch mà trước hết là minh bạch về thu nhập, tài sản bởi đó trước hết là cơ sở để nhà nước thu thuế thu nhập cá nhân – một biện pháp để đảm bảo sự công bằng xã hội.
Ở Việt Nam, việc này cũng được xác định là quan trọng khi nhiều lần các cơ quan quản lý nhà nước nói đến việc giám sát tài sản cán bộ nhưng chưa bao giờ chúng ta đưa ra được các biện pháp có tính chất căn bản, căn cơ, nhất là quản lý thu nhập. Tôi cho rằng đây là một lỗ hổng rất lớn, không những chỉ dung dưỡng tình trạng tham nhũng, trong đó có hối lộ - nhận hối lộ mà còn tạo ra môi trường cho những giao dịch bất hợp pháp, đặc biệt là hiện tượng rửa tiền diễn ra.
Trong rất nhiều trường hợp các vụ trộm tại nhà quan chức đã được báo cáo, thông tin, điều khiến nhiều người giật mình là cán bộ chỉ ở mức Giám đốc, Phó Giám đốc Sở thôi thì trong nhà cũng đã có những va ly chứa hàng chục, hàng trăm lượng vàng, được giấu dưới gầm giường, két sắt; rồi hàng tỷ đồng tiền mặt, vài chục tới vài trăm nghìn USD… Dư luận hoàn toàn “có cớ” để suy diễn nhiều vấn đề từ thông tin này, ví như câu chuyện về tham nhũng mà ông vừa liên hệ?
Hiện tượng thì ai cũng thấy, cũng hiểu nhưng vấn đề là chưa bao giờ thấy vấn đề được xử lý, giải quyết triệt để. Cho nên trên thực tế, phải nói là dường như những người có trách nhiệm vẫn cố tình “lờ” những việc này, vì câu chuyện liên quan đến chính những nhóm lợi ích họ đang nắm giữ.
Tôi không vơ đũa cả nắm nhưng chuyện rõ ràng là như thế. Vậy nên dù chúng ta đã đưa ra bàn rất nhiều hướng chặn chuyện này nhưng giải pháp đến nay đều bất lực, không có khả năng thực thi.
Những vụ trộm nhà quan nhiều khi khiến người nghe phì cười vì độ láu cá của những tay đạo tặc khi các đối tượng thậm chí hình thành cả một “nghề” trộm nhà quan. Có những băng nhóm chuyên nhắm đến nhà các quan chức?
Điều đó đơn giản là vì nhiều trường hợp bị trộm xong, khổ chủ lại không dám làm ầm lên, nhiều người đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Trộm những nhà như thế thì hiệu quả đạt được cao nhất mà độ an toàn cũng được nâng lên. Người dân bình thường mà bị mất trộm thì thường phải cố làm đến cùng, cố kêu đến cùng để bảo vệ tài sản của mình. Nhưng với quan chức thì cái cần giữ, cần bảo vệ hơn là chỗ ngồi của họ, vì chỗ ngồi còn sinh tiếp ra tiền được. Vậy nên sự mất của với họ không đến mức đẩy vào chỗ cùng cực như người dân.
Qua câu chuyện trộm vào nhà, lộ tài sản "khủng" của quan chức, có ý kiến cho rằng, việc phát lộ số tài sản lớn như thế cũng đã là một yếu tố có thể đặt câu hỏi về nguồn thu nhập, về dấu hiệu tham nhũng và cơ quan chức năng cần vào cuộc làm sáng tỏ?
Tôi nghĩ không hình sự hóa chuyện tài sản lớn lộ ra nhưng các cơ quan quản lý cán bộ trong trường hợp người chủ tài sản là cán bộ, công chức thì cần vào cuộc. Thực ra, chủ trương cán bộ công chức phải kê khai tài sản đã có từ lâu rồi. Vậy khi có tài sản lớn bất thường như thế xuất hiện thì phải giải thích và việc giải thích này cần được công khai.
Quan trọng nhất là chuyện tài sản, thu nhập phải minh bạch để có thể khẳng định thu nhập của cán bộ công chức là chính đáng. Không làm được điều đó không chỉ thể hiện sự bất lực mà lớn hơn, nó phản ánh sự dung túng.
Những vụ trộm tại gia này được xem là có cùng bản chất với nhiều vụ trộm tại các cơ quan, công sở như báo chí đã từng thông tin, nhiều quan chức khai bị mất những khoản tiền rất lớn để tại công sở. Nhưng các vụ trộm cửa quan khi xảy ra thường làm xôn xao dư luận một thời gian nhưng sau đó lại chìm xuống, lại làm dư luận nhãng đi cho đến khi một vụ kế tiếp phát lộ. Nếu không xâu chuỗi lại vấn đề thì cũng khó thấy điểm gợn?
Những vụ trộm ở các cơ quan, bộ ngành thì còn là chuyện quan hệ xã hội và trong gia đình cán bộ nữa vì các khoản thu nhập không minh bạch thì khó mang về nhà. Có tiền riêng thì mới để ở cơ quan chứ. Nếu tài sản của cán bộ thể hiện trong những thẻ thanh toán, những tài khoản rõ ràng tại ngân hàng thì rất bình thường nhưng đó là vàng, là tiền mặt thì chuyện lại khác, rất không tự nhiên. Ngoài ra còn có thể suy luận, chính cơ quan là nơi để họ thu nhận được những đồng tiền đó.
Tôi nói thẳng là các cơ quan dường như không có ý định làm rõ sự việc. Dù biết là việc làm rõ sự việc không đơn giản nhưng vấn đề là không có ý định thực làm. Tôi muốn dùng từ “đánh trận giả” ở đây. Họ đều muốn lờ đi cả.
Việc xử lý ở đây không phải là nhắm đến những người cụ thể mà quan trọng hơn, để tạo ra những hành lang pháp lý, đạo đức cũng như dư luận xã hội để người khác tránh, xử lý nhằm để điều chỉnh quan điểm, lối sống. Đây là cuộc đấu tranh về pháp lý để chống lại môi trường dung túng cho tiêu cực, sai phạm.
Xin cảm ơn ông!
P.Thảo (thực hiện)

 (trích Báo Dân trí)

Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

Nghĩ về tâm sự của nguyên Phó Thủ tướng Vũ Khoan

(Dân trí) - “Muốn nghe được lời nói thật là phải công phu lắm, phải thành tâm lắm. Hãy rửa tai để nghe lời nói thật vì không có lời nói thật nào mà không có vị chua chát” – Nhà báo Hữu Thọ.


(Minh họa: Ngọc Diệp)

Ông Vũ Khoan, nguyên Phó Thủ tướng Chính phủ khi trả lời phỏng vấn báo Tuổi trẻ, bài “Làm dân mới được nghe thật lòng” ngày 9/7 đã có những dòng tâm sự rất hay: “Khi về “làm dân”, có thể tiếp xúc với nhiều tầng lớp xã hội khác nhau nên nghe được tiếng nói thật lòng”.
Câu nói này là chiêm nghiệm của một cuộc đời quan chức cộng với 7 năm về hưu mà không tham gia bất cứ một công việc gì để được… làm dân, để được nghe những lời nói thật từ nhân dân.
Nói lên điều này, cũng là day dứt, trăn trở của một người rất nặng lòng với đất nước.
Đọc câu nói trên của ông Vũ Khoan, không thể không nhắc đến một câu nói khá nổi tiếng của GS Hoàng Tụy, một nhà khoa học tài năng và trung thực, một nhân cách đầy tự hào của trí thức Việt Nam về bệnh dối trá trên Dân trí năm 2011: “Sự dối trá đang là mối nhục lớn”.
Lời nói của một nhà khoa học tầm cỡ thế giới, một người nổi tiếng bởi sự thẳng thắn không thể không làm mỗi chúng ta suy nghĩ. Sự dối trá thời nào và ở đâu cũng có nhưng vấn đề là nó xuất hiện với cường độ như thế nào và sự “lan tỏa” đến đâu.
Có thể nói, sự dối trá hiện nay trong xã hội không phải là hiếm mà nó là nhiều, thậm chí rất nhiều. Nó xuất hiện bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu dưới đủ mọi hình thức. Từ những việc đơn giản như buôn gian, bán lậu đến dối trá, lọc lừa, tham ô, tham nhũng và cao hơn là “tham nhũng chính sách” của lợi ích nhóm.
Muốn chống được sự dối trá, tất nhiên phương thuốc hữu hiệu trước hết là phải được nghe lời nói thật.
Thế nhưng, để được nghe những lời nói thật không phải dễ bởi muốn được nghe lời nói thật thì bản thân người nghe phải cầu thị và thật tâm muốn nghe. Nghe theo kiểu lấy lệ, đối phó thì sẽ nhận câu trả lời đối phó, lấy lệ. Đó là lẽ đời.  
Tiếp đến, như người xưa đã đúc kết, sự thật thường hay trái tai “Trung ngôn nghịch nhĩ” hay “Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng”.  Người muốn nghe sự thật ngoài nhu cầu mong muốn tự thân, có tâm thì còn phải có bản lĩnh tiếp nhận những lời “nghịch nhĩ”. Bởi “Lời nói thật đã hơn một lần chết chém”. Những người thiếu bản lĩnh cũng không bao giờ được nghe những lời nói thật.
Song, tất cả những điều trên vẫn chưa đủ nếu như chưa có được sự tin cậy để sẻ chia. Người muốn nghe những lời trung thực trước hết phải là người trung thực, đáng tin cậy. Lời nói thật quý như vàng bạc, chẳng ai dại lại trao vào tay kẻ lừa đảo và dối trá.
Những người dối trên, lừa dưới, nói một đằng làm một nẻo càng không bao giờ được nghe những lời nói thật.
Có lần mình hỏi một bạn trẻ vì sao có thể nói dối trắng trợn như vậy thì nhận được câu trả lời rằng bởi ông ta thích nghe những điều đó và ông ta xứng đáng nhận những điều dối trá đó.
Mình chợt nhớ câu nói của Nhà báo Hữu Thọ trả lời trên báo Nhà báo & Công luận của Hội Nhà báo Việt Nam nhân dịp đầu năm mới Kỉ Sửu: “Sự thật nó không tự đến mà anh phải tìm đến nó. Rồi anh phải đủ niềm tin ở người ta thì người ta mới nói sự thật với anh. Anh cũng phải có đủ bản lĩnh để sàng lọc, tìm ra những thông tin chính xác. Muốn nghe được lời nói thật là phải công phu lắm, phải thành tâm lắm. Hãy rửa tai để nghe lời nói thật vì không có lời nói thật nào mà không có vị chua chát”.
Để được nghe những lời nói thật của dân hôm nay, nguyên Phó Thủ tướng Vũ Khoan không chỉ về “làm dân” mà ông còn nhận được sự tin cậy của dân.
Xin chúc mừng ông Vũ Khoan vì ông đã “rửa tai” để tiếp cận sự thật.
Bùi Hoàng Tám
(trích báo Dân trí, 26/7/2014)

Thứ Ba, 8 tháng 7, 2014

Mỗi tuần một chia sẻ: Sự hiện diện của con dê



Ðể khuyên chúng ta chấp nhận cuộc sống, người Ðức thường kể câu chuyện sau đây:

Có một nhà hiền triết nọ chuyên cố vấn giúp đỡ cho những ai gặp buồn phiền, chán nản trong cuộc sống. Bất cứ ai đến xin chỉ bảo cũng đều nhận được lời khuyên thiết thực... Một hôm, có một người thợ may mặt mày thiểu não chạy đến xin cầu cứu. Gia đình ông gồm có ông, vợ ông và bảy đứa con trai nhỏ. Tất cả chen chúc nhau trong một căn nhà gần như đổ nát. Người vợ phải la hét suốt ngày vì bị sự quấy phá của bảy đứa con. Xưởng may của ông lúc nào cũng lộn xộn, bẩn thỉu vì những nghịch ngợm của lũ con. Thêm vào đó là những tiếng la hét, khóc nhè suốt ngày, khiến người thợ may không thể chú tâm làm việc được.

Nghe xong câu chuyện, nhà hiền triết mới đề nghị với người thợ may như sau: "Anh hãy ra chợ mua cho kỳ được một con dê, rồi dắt nó về cột ngay trong xưởng may của anh". Người đàn ông đáng thương không đoán được ẩn ý của nhà hiền triết, nhưng đặt tất cả tin tưởng vào ông, cho nên anh về thu gom hết tiền của trong nhà để ra chợ mua cho kỳ được con dê.

Chúng ta hãy tưởng tượng: sự hiện diện của con dê trong xưởng may sẽ giúp được gì cho anh ta? Con vật hôi hám ấy không những phóng uế nhơ bẩn, lại suốt ngày còn kêu những tiếng không êm tai chút nào. Cái xưởng may chỉ trong một ngày đã biến thành một chuồng súc vật bẩn thỉu không thể chịu đựng được... Người thợ may lại đến than phiền với nhà hiền triết vì sự hiện diện của con dê. Lúc bấy giờ, nhà hiền triết mới bảo anh: "Anh hãy tức khắc mang nó ra chợ và bán lại cho người khác". Người đàn ông cảm thấy như nhẹ nhõm cả người. Anh dắt con vật ra chợ. Trong khi đó, ở nhà, vợ anh mang nước vào tẩy uế cái xưởng may. Bảy đứa nhóc con của anh bắt đầu trở lại xưởng may và hò hét trở lại. Người đàn ông nhìn xuống xưởng may, rồi mỉm cười nhìn mấy cậu con trai của anh đang chạy nhảy la hét. Anh tự nhủ: dù sao, tiếng la hét của mấy đứa con của anh, so với tiếng kêu của con vật dơ bẩn, vẫn dễ chịu hơn... Và chưa bao giờ anh cảm thấy hạnh phúc hơn ngày hôm đó.

Tâm lý thông thường, chúng ta dễ có thái độ "đứng núi này nhìn núi nọ". Những cái quen thuộc, những cái trước mặt, những cái thường ngày, những cái nhỏ bé thường dễ bị khinh thường...

Không ai trong chúng ta chọn lựa để được sinh ra. Không ai trong chúng ta chọn lựa cha mẹ và gia đình để được sinh ra. Có người sinh ra trong cảnh giàu sang phú quý. Có người sinh ra trong cảnh nghèo nàn. Có người thông minh. Có ngưòi đần độn... Mỗi người chúng ta đến trong cuộc đời với một hành trang có sẵn. Chúa mời gọi chúng ta đón nhận cuộc đời như một Hồng Ân của Chúa. Ngài mời gọi chúng ta đón nhận từng phút giây của cuộc sống như một ân huệ... Nói như Thánh Phaolô: "Tất cả đều là ân sủng của Chúa": tất cả đều phải được đón nhận với lòng biết ơn và tín thác.

Trích sách Lẽ Sống