Hạt
Giống Của Hy Vọng
Văn
hào Shakespeare của nước Anh đã nói rằng: liều thuốc duy nhất còn lại cho những
người khốn khổ chính là niềm Hy Vọng. Bao lâu còn hy vọng, bấy lâu con người
muốn tiếp tục sống.
Những
người Mỹ tại một thành phố nọ thường truyền tụng cho nhau nghe câu chuyện nuôi
niềm hy vọng của một gia đình nọ như sau: Có một đôi vợ chồng nọ vừa yêu người
cũng lại vừa yêu thiên nhiên. Ngoài năm đứa con ruột thịt ra, họ còn nhận thêm
năm đứa con nuôi. Niềm vui chung của mọi người trong nhà là được săn sóc vườn
hoa và những thứ cây cảnh trong nhà. Người vợ tưởng chừng như không biết thế
nào là đau khổ. Nhưng cả bầu trời như sụp xuống, vườn hoa trở thành hoang tàn,
khi người chồng ngộ nạn, qua đời. Kể từ đó, người đàn bà không còn muốn ra khỏi
nhà nữa. Thiếu bàn tay săn sóc của bà, ngôi vườn cũng mỗi lúc một tàn lụi.
Mùa
đông đến càng làm cho ngày tháng càng thêm ảm đạm hơn. Thế nhưng, một bữa sáng
nọ, người đàn bà bỗng nghe tiếng cười nói và cào xới trong ngôi vườn. Kéo tấm
màn cửa sổ phòng ngủ lên, bà thấy các con của bà đang hì hục xới đất. Trước sự
ngạc nhiên của bà, người con cả trong gia đình chỉ mỉm cười đáp: "Má sẽ
biết khi mùa xuân đến". Và nguyên một mùa đông, ngày nào các con của bà
cũng ra vườn để xới đất.
Thế
rồi khi mùa xuân đến, bao nhiêu hoa đẹp đều nở rộ trong vườn. Những hạt giống
mà những người con đã âm thầm gieo vãi trong mùa đông nay thức giấc bừng dậy
làm cho ngôi vườn trở thành tươi mát, sặc sỡ.
Cùng
với hạt giống của các thứ hoa, những người con đã gieo vào lòng người mẹ một
thứ hạt giống khác: đó là hạt giống của Hy Vọng. Chính niềm hy vọng đó đã đem
người đàn bà trở lại cuộc sống và đánh tan mọi buồn phiền trong tâm hồn bà.
Câu
chuyện trên đây có lẽ cũng chính là bức tranh của không biết bao nhiêu thăng
trầm trong cuộc sống hiện tại của chúng ta. Có những ngày tháng, mọi sự xem
chừng như vô vọng. Có những lúc mây mù của khổ đau bao phủ kín khiến chúng ta
không còn thấy đâu là lối thoát. Chính trong những lúc đó, chúng ta hãy nhớ đến
hạt giống của niềm Hy Vọng.
Một
người Hòa Lan và một người Mỹ bàn về ý nghĩa của hai lá cờ quốc gia. Người hòa
Lan phát biểu một cách mỉa mai như sau: lá cờ của chúng tôi có ba màu: đỏ,
trắng, xanh. Chúng tôi tức giận đỏ cả người lên, mỗi khi chúng tôi bàn đến thuế
má. Chúng tôi run sợ đến trắng bệch cả người mỗi khi chúng tôi nhận được giấy
thuế má. Và chúng tôi xanh như tàu lá sau khi đã trả hết các thứ thuế. Người Mỹ
cũng nói lên một cảm tưởng tương tự mỗi khi nhận được các thứ giấy đòi nợ,
nhưng lại bảo rằng: bù lại, chúng tôi chỉ thấy toàn các thứ sao.
Sao
trên bầu trời là biểu hiện của chính niềm Hy Vọng. Bên kia những vất vả thử
thách, bên kia những mất mát, bên kia những thất bại khổ đau, phải chăng chúng ta không được mời gọi để thấy được các ngôi sao của niềm Hy Vọng?!
Trích
sách Lẽ Sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét