VẾT SẸO NƠI BÀN CHÂN
Ông
Khấu Chuẩn, người đời nhà Tống, đất Hạ Bì, lúc nhỏ là một cậu bé lêu lổng, ham
chơi. Bà mẹ vốn là người nghiêm khắc, nên thường hay quở phạt ông. Tuy nhiên,
tính nào vẫn tật ấy, Khấu Chuẩn vẫn không thay đổi. Một hôm, ông trốn học đi
chơi, bà mẹ giận quá cầm quả cân ném phải chân ông, máu chảy đầm đìa... Từ đó,
ông đã bỏ hẳn tính lêu lổng phóng túng, chỉ lo chuyên cần học tập. Về sau đỗ
đạt, ông được bổ làm tể tướng. Mỗi khi sờ đến vết sẹo ở bàn chân, ông khóc nức
nở: "Chính vết thương này đã làm ta nên người".
Sống
là một cuộc chiến đấu không ngừng. Thương tích dường như là một điều thiết yếu
trong cuộc sống. Vấp ngã là điều thường tình trong thân phận con người. Chúng
ta không nhìn lại những vết sẹo trong tâm hồn để nuối tiếc quá khứ, nhưng để nhận
rõ dấu chỉ của một tình thương bao la cao cả hơn. ...
(trích sách Lẽ sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét