Tiếng
Vọng Rừng Sâu
Có một
cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ, giận mẹ nhưng không thể
xúc phạm một cách trực tiếp, cậu chạy đến một thung lũng cạnh một khu rừng rậm.
Cậu lấy hết sức mình và thét lên: "Tôi ghét người". Cậu ngạc nhiên vô
cùng vì từ khu rừng có tiếng vọng lại: "Tôi ghét người". Cậu hoảng
hốt quay về với mẹ và khóc nức nở. Cậu không thể hiểu được từ trong rừng đã có
người thù ghét cậu.
Người
mẹ nắm tay đưa cậu trở lại khu rừng và bảo cậu hãy hét lên: "Tôi yêu
người". Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì cũng có người nói vọng lại:
"Tôi yêu người". Lúc đó người mẹ mới giải thích cho cậu như sau:
"Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì,
con sẽ nhận điều đó. Ai gieo gió thì người đó gặt bão. Nếu con thù ghét người,
thì người cũng sẽ thù ghét con. Nếu con yêu thương người, thì người cũng sẽ yêu
thương con".
Hận
thù lúc nào cũng kéo theo hận thù, bạo động lúc nào cũng sinh ra bạo động. Chỉ
có tình yêu mới làm phát sinh tình yêu. Bạo động và hận thù không thể là phương
thế để cải tạo xã hội. Chỉ có tình yêu đích thực mới cải đổi được lòng người.
Bạn hãy sống cao thượng. Bạn hãy lấy tình yêu để đáp trả lại hận thù. Tiếng
vọng cao đẹp nhất của một nghĩa cử yêu thương lúc nào cũng là tiếng vọng của
bình an tự trong đáy tâm hồn chúng ta.
(Trích
sách Lẽ Sống)