(GDVN) - Muốn thương người thì trước hết phải thương mình. Nhân đạo với kẻ bất nhân là có tội với người lương thiện. Người xưa dạy thế!.
Vì đồng tiền cho bản thân, họ đã quên đi lợi ích quốc gia, dân tộcTiền có cánh, đất có chân và những thứ đúng quy trình!Thượng tướng Võ Trọng Việt: “Phải xem lại công tác cán bộ”Họ "múa gậy vườn hoang", xuyên tạc lịch sử - sao ta trầm tĩnh được
Ruồi có quan hệ khăng khít với Người hơn bất kỳ sinh vật nào khác, nơi nào có Người sinh sống, ắt có Ruồi kèm theo trong khi chó, mèo, ngựa hay các loài thú cưng chỉ là hãn hữu.
Ruồi phổ biến đến nỗi còn được gán cho một vài đặc điểm liên quan đến Người như nốt ruồi, cười ruồi, liên quan đến quân sự như “chiến thuật ruồi bâu” hoặc dự đoán tương lai, số phận con người…
Tiền có cánh, đất có chân và những thứ đúng quy trình!
(GDVN) - Tiền chẳng nằm đâu ngoài két sắt, ngân hàng,đất chẳng thể tan biến như mây trước gió mà có thể lòng vòng theo một quy trình nào đó để tự rửa sạch.
|
Trong nhân diện học, vị trí của nốt ruồi được coi là “tàng giả vi thượng đẳng” nghĩa là nốt ruồi càng ở chỗ kín càng quý.
Nốt ruồi đối với phụ nữ càng được quan tâm đặc biệt, chính vì thế mà có nốt ruồi “vượng phu ích tử” (tốt cho chồng con) hay “thương phu trích lệ” (khóc thương chồng).
Kho tàng ca dao cổ có khổ thơ tứ tuyệt về vấn đề này:
“Nốt ruồi ở cổ
Có lỗ tiền chôn
Nốt ruồi ở… đâu
Đẻ con tiến sĩ”
Khi đọc bốn câu thơ này, bạn thay từ “đâu” bằng gì thì tùy nhưng nhớ nguyên tắc “tàng giả vi thượng đẳng”.
Nghe nói có nơi người ta đang thực hiện chiến dịch “đả hổ, đập ruồi” nhằm làm trong sạch đội ngũ, trong sạch bầu không khí chính trị, người khen cũng nhiều, kẻ chê cũng lắm.
Có người cảnh báo, rằng Hổ và Ruồi khác nhau một trời một vực.
Hổ là một trong những động vật có vú đẹp nhất mà Trời đã tạo ra trên trái đất, từ màu sắc đến hình dáng, từ sức mạnh cơ bắp đến giá trị kinh tế Hổ đều hơn hẳn các loài khác.
Hổ dẫu có chết thì tấm da của nó trưng trong phòng khách cũng cho thấy đẳng cấp cao vời vợi của chủ nhân, thế nên dù Hổ có làm gì chăng nữa thì cũng không nên “đả”, không được phép “đả”, cùng lắm là cho Hổ nghỉ ngơi, mua vui cho người đời trong vườn thú hoặc rạp xiếc.
Chống tham nhũng, thoái hóa bằng “nguyên lý pha loãng”
(GDVN) - Dùng “dung môi pha loãng – Nhân Dân” để thay đổi “nồng độ tham nhũng” là ý tưởng được đề xuất nghiêm túc với đầy đủ tinh thần trách nhiệm.
|
Chẳng biết vì thấu hiểu “chân lý” này hay lại cực chẳng đã mà người ta buộc phải nói “đả Hổ”, chẳng ai dám mạnh mồm nói “diệt Hổ”?
Còn chuyện “đập ruồi” phải tinh ý một chút mới thấy hết sự “uyên thâm” của người đề xướng.
Người ta thừa biết “diệt Ruồi” là chuyện bất khả thi cả về phương diện khoa học tự nhiên lẫn khoa học xã hội nên chỉ đề xuất là “đập ruồi”, đập xong chúng có chết hay không không cần biết.
Về khoa học tự nhiên, số lượng Ruồi đông vô kể, phân tán khắp mọi nơi, tốc độ bay khá nhanh, khả năng thích ứng với môi trường bẩn vào hàng siêu đẳng nên tiêu diệt ruồi là điều không tưởng.
Nhận định “không thể diệt hết ruồi” chắc không mấy người phản đối, tuy nhiên, ngay cả chuyện “đập ruồi” cũng khối ý kiến tranh luận.
Có người cho rằng “đập ruồi” là hành động “hơi” thiếu khôn ngoan vì đập mạnh chưa chắc Ruồi đã chết nhưng cái chỗ Ruồi đậu chắc chắn sẽ bị bét ra, văng vào người đập và những ai đứng gần; làm sạch môi trường đâu chưa thấy, bẩn quần áo, bẩn đồ đạc... thì nhỡn tiền.
Nếu cái chỗ Ruồi đậu không phải đang bốc mùi mà lại là những mâm sơn hào hải vị mà vung tay đập thì chắc chắn là phí phạm của giời, mà đã phí “của giời” thì phải nhớ “không vội được đâu”?
Phe ủng hộ Ruồi dẫn kết luận của các nhà khoa học khi nghiên cứu tế bào thần kinh của Ruồi Giấm, rằng đây là một sự kỳ diệu của tự nhiên.
Kết quả nghiên cứu Ruồi Giấm đã được áp dụng thành công vào thiết kế mạng máy tính, nền tảng của Internet hiện đại, không những thế Ruồi còn phân hủy “chất thải” giúp cân bằng sinh thái nên cần phải được bảo vệ tránh nguy cơ Ruồi bị… tuyệt chủng?
Chỉ gọi là đập chứ không phải giết vì Ruồi sinh sản quá nhanh! (Ảnh nguồn: Vietnamnet.vn). |
Cũng có nhiều ý kiến phản bác, rằng Ruồi không chỉ sà vào những chỗ đã bốc mùi mà còn sà vào cả những chỗ thơm tho, béo bổ, chúng là mầm mống gây các bệnh dịch tràn lan khắp thế giới nên cần tiêu diệt tận gốc.
Phe này còn cho rằng Ruồi nguy hiểm hơn “Sâu” rất nhiều, vì Ruồi biết “đẻ” còn Sâu thì không?
Chuyện Ruồi đương nhiên là liên quan đến Người, không biết các dân tộc khác thế nào chứ người Việt mình có một kiểu cười gọi là “cười ruồi”.
Giới am hiểu bảo “cười ruồi” cũng giống “cười nhạt” nghĩa là chỉ nhếch mép, tỏ thái độ khinh khỉnh.
Thời nào cũng thế, chỉ người có địa vị, sức mạnh, tiềm năng mới dám “cười ruồi” trước người khác chứ kẻ khó chẳng bao giờ dám “cười ruồi”.
Kẻ khó cùng lắm về nhà bắt nạt vợ con, kiểu như các cụ nhà ta bảo “ra đường võng giá nghênh ngang; Về nhà hỏi vợ: cám rang đâu mày”?
Nói thì nói thế chứ muốn đi đến tận “tổ chấy” của “cười ruồi” chắc là tốn khá nhiều cơm gạo.
Biếm họa trên Tuổi trẻ cười |
Đã “cười ruồi” thì đương nhiên phải có chút gì đó giống Ruồi, chẳng hạn những chỗ thơm ngon, béo bổ thì cả đàn bu vào như chỗ bán đấu giá của công, nhữnghợp đồng BOT, những chiều hoàng hôn vung bút ký, những ghế ngồi phòng lạnh một năm đút túi tiền tỷ lương thưởng…
Vừa qua cánh báo chí phát hiện một “siêu địa chỉ” vì ở đây có mấy chục đại học, cao đẳng, hơn chục tập đoàn, tổng công ty, lại còn nhiều chục viện to, cục bé,…
Những chỗ “thơm” như thế thảo nào lại chẳng lắm Ruồi, bằng chứng là hai nhân vật nổi cộm được báo chí chỉ đích danh thì một là con trai, một là “thuộc cấp” của vị “Thượng công bộc” mới hạ cánh và “có lẽ là an toàn”!
Đương nhiên đã là Ruồi thì chẳng quản thơm hay không thơm, thế nên người ta mới bảo lũ Ruồi bu vào chỗ “không thơm” là lũ Ruồi ngu, là lũ Ruồi không biết “cười ruồi”.
Không biết “cười ruồi” nên dễ bị ném đá, dễ bị đuổi việc như mấy Ruồi bu vào chiếc xe cứu thương ở bệnh viện nọ.
Có người còn “táo tợn” nêu nghi vấn, rằng bu vào xe cứu thương không chỉ có “Ruồi làm thuê” mà còn cả “Ruồi Phó, Ruồi Tiến”, chẳng biết chuyện này thực hư thế nào?
Những chỗ khô khốc chẳng mùi mẽ gì như nhà máy bột giấy bỏ hoang trị giá 3.000 tỷ ở Long An ngày nay đốt đuốc tìm liệu có thấy “Ruồi” nào sà xuống?
Sau vụ sự có môi trường biển, mấy hôm nay, cái vụ rác thải rắn vừa độc hại, vừa bốc mùi khó chịu từ doanh nghiệp Formosa Hà Tĩnh bung ra mới thấy thương cho đất, rừng, sông, suối trong nớ.
Chưa biết lũ Ruồi bu vào các đám rác thải ấy sẽ bị “đập” như thế nào, đập chết hay là đập cho bay tán loạn để bà con “quê choa” khỏi choáng khi phải nhìn thấy rất nhiều chủng loại ruồi?
Tháng 3/2015 Thanh tra Chính phủ đã kết luận: “dự án đầu tư và xây dựng Nhà máy liên hợp luyện gang thép và cảng nước sâu Sơn Dương (dự án Formosa) do Công ty TNHH gang thép Hưng Nghiệp Formosa Đài Loan làm chủ đầu tư, đã được Ban quản lý khu kinh tế Vũng Áng (nay là Ban quản lý khu kinh tế tỉnh Hà Tĩnh) cấp phép đầu tư với thời hạn 70 năm khi chưa được Chính phủ đồng ý là vượt quá thẩm quyền, có dấu hiệu vi phạm pháp luật”. [1]
Đại diện Formosa cúi đầu xin lỗi người dân Việt Nam và bồi thường 500 triệu USD (Ảnh nguồn: vnexpress.net). |
Thế là có một cuộc “phản pháo” ra trò, rằng “nội dung Thanh tra Chính phủ (TTCP) nêu thiếu khách quan, chưa thỏa đáng và không đúng với tinh thần của phiên làm việc trước đó giữa Tổng TTCP, lãnh đạo TTCP với lãnh đạo tỉnh”? [2]
Một ông nguyên lãnh đạo tỉnh còn chứng minh rằng “sau khi xem xét báo cáo và giải trình của tỉnh Hà Tĩnh, Thủ tướng Chính phủ đã cho phép tiếp tục giữ nguyên quy định thời hạn là 70 năm trong giấy chứng nhận đầu tư đã cấp cho dự án”?
Một số vị đại biểu của dân mấy hôm nay lên tiếng, rằng “Đây là một dự án được phê duyệt rất nhanh, đánh giá tác động môi trường được phê duyệt rất nhanh; sau khi nhà đầu tư được cấp phép thì được đáp ứng rất nhanh... Và cuối cùng là hậu quả xảy ra cũng rất nhanh”.
Có vị còn nêu câu hỏi “việc cấp phép 70 năm ở địa bàn nhạy cảm và quy mô lớn như vậy thì nên đặt vấn đề là cần phải được phê duyệt, xét duyệt ở mức nào?
Có phải công trình trọng điểm quốc gia không? Tới đây triển khai thế nào”? [3]
Vì đồng tiền cho bản thân, họ đã quên đi lợi ích quốc gia, dân tộc |
Các câu hỏi ấy đang được Chính phủ và các bộ ngành liên quan tích cực tìm câu trả lời.
Nhưng cũng đừng quên lưu tâm rằng người ta đã tự ý phá bỏ cam kết trước, tự ý thay đổi công nghệ, tự ý xả thải… nếu chúng ta không điều chỉnh chẳng khác nào chấp nhận để người ta “múa gậy vườn hoang”?
Muốn thương người thì trước hết phải thương mình, mình mà thoi thóp, ngắc ngoải thì lấy đâu sức để mà thương người?
Đầu độc biển, đầu độc rừng tức là đầu độc con người, tức là giết người không dao. Nhân đạo với kẻ bất nhân là có tội với người lương thiện. Người xưa dạy thế!
Tài liệu tham khảo:
[1] http://thanhnien.vn/thoi-su/ha-tinh-cap-phep-dau-tu-70-nam-cho-formosa-khi-chua-duoc-chinh-phu-dong-y-544953.html
[2] http://www.tienphong.vn/Kinh-Te/ha-tinh-phan-phao-ket-luan-cua-thanh-tra-chinh-phu-828570.tpo
[3] http://vov.vn/chinh-tri/quoc-hoi/pho-chu-tich-quoc-hoi-vu-formosa-la-van-de-tiem-an-rat-lau-dai-529149.vov
Xuân Dương
(trích báo Giáo dục Việt Nam)